Alméry Jacqueline – 2025-02-02 01:08:56
Điều tra hành vi sai trái trong khoa học là một việc khó – đặc biệt khi giáo sư hướng dẫn của bạn là đồng tác giả
(Dịch theo Science)
Tôi mới làm nghiên cứu sinh được ba tháng thì nhận ra dự án của mình đã thất bại. Tôi bắt đầu bằng cách tiếp tục công trình của một sinh viên trước đó, nhưng khi gặp phải những trở ngại, tôi dần nhận ra rằng nghiên cứu đã công bố trước đây có sai sót nghiêm trọng. Dữ liệu không hợp lý, kết quả không thể lặp lại được. Tôi bày tỏ lo ngại với giáo sư hướng dẫn, nhưng ông ấy tin rằng phải có một lời giải thích hợp lý. Tôi bám víu vào những lời trấn an của ông trong một thời gian, giả định rằng không ai lại công bố một nghiên cứu sai rõ ràng như vậy. Tuy nhiên, khi hàng tuần tìm tòi và hy vọng kéo dài thành hàng tháng, những vết nứt bắt đầu lộ rõ. Cuối cùng, không thể phủ nhận được nữa: Bài báo đó chứa đầy những vấn đề nghiêm trọng.
Giáo sư hướng dẫn của tôi là tác giả liên hệ của bài báo đã công bố, và khi tôi nói với ông ấy, ông trở nên phẫn nộ. “Tôi không hiểu tại sao em lại làm quá lên như vậy. Sai sót vẫn xảy ra thường xuyên. Người ta nhầm nhãn, người ta quên. Em có thực sự nghĩ rằng sau 5 năm, em có thể nhìn thẳng vào mắt tôi và khẳng định 100% chắc chắn về mọi thứ mình đã làm không?” Ông nghiêng người về phía trước, ánh mắt nghiêm nghị, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó xử.
“Vâng,” tôi trả lời, với sự thách thức nhiều hơn là chắc chắn. Những sai sót vô ý là một chuyện – dán nhầm nhãn một ống nghiệm, mất dấu một mẫu thử – nhưng với đôi mắt còn non nớt của một nghiên cứu sinh năm nhất, việc công bố một bài báo dựa trên hàng loạt sai lầm là điều không thể chấp nhận được.
Tôi đã từng nghe những câu chuyện về khoa học cẩu thả, thậm chí còn tệ hơn. Nhưng tôi chỉ coi đó là những bài học cảnh báo, chứ không nghĩ rằng mình sẽ phải đối mặt ngay trong năm đầu tiên làm nghiên cứu sinh. Từ trước đến nay, tôi luôn tin rằng khoa học là một lĩnh vực của sự nghiêm túc và cẩn trọng, được giữ vững bởi đạo đức nghiên cứu và cơ chế phản biện khoa học. Nhưng tôi bắt đầu nhận ra rằng những người làm khoa học, suy cho cùng, cũng chỉ là con người.
Vì tôi không thể tiếp tục dựa trên công trình cũ, giáo sư hướng dẫn yêu cầu tôi thực hiện lại nghiên cứu ban đầu, muốn tôi chứng minh rằng những vấn đề đó chỉ là những sai sót nhỏ. Tôi cẩn thận lặp lại toàn bộ phương pháp, bao gồm cả việc phân tích lại dữ liệu. Thật bực bội khi không thể đi theo một hướng nghiên cứu mới. Nhưng cuối cùng, sau khi hoàn thành việc kiểm tra tỉ mỉ bài báo gốc, tôi đã có trong tay một bản tổng hợp đầy đủ.
Với tâm trạng lo lắng, tôi trình bày danh sách các sai sót và vấn đề với giáo sư hướng dẫn. Tôi chỉ ra những phân tích dữ liệu sai, thiết kế thí nghiệm có vấn đề, kết quả không thể tái lập, và những kết luận đi ngược lại dữ liệu. Ban đầu, ông ấy im lặng lắng nghe, nhưng dần dần bắt đầu phản bác. Ông gạt bỏ một số điểm bất thường, cho rằng chúng không đáng kể và khẳng định một số lỗi không đáng đề cập. Không ai thích người mang tin xấu, và tôi hiểu rằng mình đang đặt tương lai vào thế rủi ro. Tôi cần sự ủng hộ của ông ấy để tiếp tục chương trình đào tạo, và sau này tôi sẽ cần ông viết thư giới thiệu. Nhưng tôi không thể rút lui lúc này, và tôi kiên quyết muốn tư liệu khoa học được sửa chữa.
Tôi thúc đẩy việc rút lại bài báo hoàn toàn. Giáo sư của tôi thì chỉ muốn đưa ra một đính chính nhỏ, một phụ lục để che đậy các lỗi sai. Với tư cách là tác giả liên hệ, ông ấy liên lạc với tạp chí. Ban biên tập tạp chí đã tổ chức một cuộc họp đặc biệt và đưa ra kết luận: Những vấn đề trong bài báo quá nghiêm trọng và mang tính hệ thống, không thể chỉ sửa chữa bằng một đính chính. Phương án duy nhất là rút lại bài báo gốc và thay thế bằng một nghiên cứu mô tả lại các phân tích của tôi. Tôi cảm thấy được minh oan và nhẹ nhõm: Những sai sót thực sự nghiêm trọng như tôi đã nghĩ, và tôi đã đúng khi lên tiếng.
Sau đó, một số giảng viên khác khen ngợi tôi vì đã bảo vệ tính liêm chính trong nghiên cứu. Nhưng dù có được sự ủng hộ, tôi vẫn không muốn phải đối mặt với lựa chọn giữa sự thật và sự bình yên thêm một lần nào nữa, đặc biệt là khi vẫn chịu sự kiểm soát của giáo sư hướng dẫn. Tôi vẫn giữ mối quan hệ tốt với ông ấy sau tất cả, nhưng trải nghiệm này vô cùng mệt mỏi. Và tôi hiểu vì sao nhiều nhà nghiên cứu trẻ, khi rơi vào hoàn cảnh tương tự, lại chọn im lặng thay vì lên tiếng. Không dễ để chỉ ra sai sót, đặc biệt là khi những sai sót đó gắn liền với tên tuổi của một người có quyền lực đối với bạn.
Shared link: https://pmc.ncbi.nlm.nih.gov/articles/PMC1182327/
Statistics:
Likes: 123, Shares: 13, Comments: 7
Like Reactions: 104, Haha Reactions: 1, Wow Reactions: 0, Love Reactions: 14, Sad Reactions: 1, Angry Reactions: 0